Lá thư của em Nguyễn Thạch Hà - Lớp 8A9, trường THCS Kim Hồng, tỉnh Đồng Tháp
"Mặc dù em không được sinh ra, không được lớn lên tại hà Tĩnh, nhưng quê hương emlà ở miền đất xinh đẹp ấy. Em đã từng về đó và sống ở đó một khoảng thời gian rất ngắn nhưng nó cũng đã gắn bó với tôi biết bao kỷ niệm. Giờ đấy khi đứng trước vai trò là một người con của Hà Tĩnh, em cảm thấy rất buồn và đau lòng về hoàn cảnh ở đó. Những cô cậu học trò giờ đã không còn được đến trường, không có cái ăn, cái mặc và phải sống trong cái giá lạnh chống lại lũ giữ. Em mong rằng những người nào may mắn hơn họ hãy chung tay, góp sức giúp họ để họ bớt khổ hơn. Và ngay chính em đây, em cũng sẽ góp chút sức mình vào đó bởi vì tôi là người con của Hà Tĩnh, tôi yêu Hà Tĩnh và đặc biệt hơn nữa là tổ tiên của tôi đang ở đó."
*
Xin hãy cứu lấy miền trung quê hương tôi – Quê nhà yêu dấu ơi!
Con theo dõi từng giờ từng phút nhìn cảnh quê mình ngập chìm trong biển nước, nghĩ đến cảnh cụ già trèo trên cành cây để tránh lụt, nghĩ đến những cảnh tang thương bố con chia lìa nhau trong gang tấc, nhìn cảnh các em thơ đói rét… lòng con như thắt lại. Giờ đây sống ở giữa Thủ Đô thân yêu, con còn nhớ như in trận bão đến với quê mình khi con mới 7 tuổi tính đến bây giờ đã 24 năm rồi. Năm ấy nhà mình một cái đèn bão leo lét, ba bảo mẹ hãy ngồi với các con, để ba ra ngoài chuồng lợn chăng lại dây cho nó chắc hơn, nhà mình không có ruộng vườn gì quanh năm cả nhà chỉ nhìn vào mấy con lợn nếu bão mà hốt đi thì coi như cả nhà mất trắng. Mẹ nhìn thấy ba một mình chống chọi với cái chuồng lợn xiêu vẹo, mẹ không đành lòng chạy ùa ra cùng góp sức với ba. Bốn anh em tôi ngồi gọn bên góc nhà với bao nhiêu là thau chậu ngổn ngang để trong nhà hấng nước, thậm chí cái gáo dừa cũ mẹ đã vứt đi tôi thấy tiếc nhặt vào để làm đồ chơi hôm đó cũng đươc me sử dụng để hấng những giọt mưa dột vào nhà, ào một cái tiếng gió rít gào, mưa xối xả ở trong nhà tôi còn nhớ như in anh trai tôi bế đứa em gái út và bảo tôi kéo đứa em trai chui thỏm dưới gậm dường. Thật khủng khiếp. Cuối cùng trận bão năm đó nhà tôi bay hết cả mái ngói, thóc gạo ướt hết mất trắng cả đàn lợn và chuồng lợn, mẹ lại nhìn ba rơm rớm nước mắt. Nghĩ mà thương mẹ lắm, mẹ ơi. Lúc đó con chỉ mong sao đừng bao giờ có lụt bão đến nhà mình.
Trận lụt lần này lòng con đau đáu nghĩ về quê nhà, nghĩ về ba mẹ đêm qua con lại không ngủ được. Sáng tinh mơ gọi điện về liên lạc với ba mẹ, ba vẫn đang chống bão lụt với chuồng lợn xiêu vẹo, lại còn thêm cả đàn gà đẻ nữa. Đau lòng con quá, ba mẹ ơi lũ lụt thế, mưa gió thế có thể tạm thời bỏ nó đi được không? Như lời mẹ an ủi ba ở trận bão năm ấy “Còn người là còn của”. Con biết trong sâu thẳm tâm can con không thể quên công ơn trời bể của ba mẹ cũng từ chuồng lợn xiêu vẹo, từ đàn gà mái đẻ mà chúng đã cho bốn anh em con có được ngày hôm nay.
Mấy ngày nay quê nhà mình ngập chìm trong bể nước con thấy mình thật nhỏ bé, hướng về quê hương và chứng kiến cảnh quê nhà mà không cầm được nước mắt. Con chỉ cầu mong đừng vỡ đê Tả Lam, nước rút nhanh, và cơn siêu bão Megi đừng tới nữa! Quê tôi khổ lắm rồi.
Xin hãy để nhà nhà được sống bình yên, để không phải chứng kiến cảnh gia đình ly tán, để em thơ được cắp sách tới trường. Hôm nay, cả nước nhiệt liệt chào đón ngày phụ nữ Việt Nam, tôi xin những phần quà nhỏ nhoi, và những lời chúc của người thân hãy dành cho đồng bào miền trung quê hương tôi, xin cả nước hãy hướng về miền trung thân yêu.
*
Mong ba mẹ bình yên qua cơn lũ này!
Lời tác giả: “Mình mong Blog Viêt sẽ đăng tải lá thư này của mình, trong lúc này đó là điều an ủi duy nhất cho ba mẹ cũng là niềm an ủi cho mình, khi ở đây học tập ở Đà Nẵng cuộc sống vẫn yên bình và êm ả, thì ở quê nhà (Hương Khê- Hà Tĩnh) ba mẹ mình chẳng biết sống chết ra sao? Mình mất liên lạc với ba mẹ và mình thấy lo nhiều lắm, mình chỉ còn cách viết lên những dòng tâm sự này.
"Mong ba mẹ sẽ bình yên và không xảy ra chuyện gì" Mình lên mạng đọc tin tức thì thấy quê nhà mình đang chìm trong biển nước, xã Phương Mỹ- Hương Khê mình bị cô lập hoàn toàn, không biết ba mẹ giờ này ra sao, có còn gì để ăn không vì mọi thứ bị lũ cuốn trôi hết rồi. Xin hãy cứu lấy Hà Tĩnh!
"Ba mẹ ơi! Con thương ba mẹ quá ! Nguyễn Mai của ba mẹ chỉ biết ngồi đây lo lắng và khóc, ba mẹ hãy gắng lên vì con luôn ở bên ba mẹ"
Ba mẹ ơi! Giờ này ba mẹ đang vất vả lắm phải không? Chắc ba mẹ vẫn còn thức trắng đêm để chống chọi lại với cơn lũ. Con biết chứ, 18 năm rồi con đã được lớn lên cùng ba mẹ ở vùng đất khắc nghiệt đó. Ra đời, xa rời vòng tay ba mẹ một năm rồi xa cái lũ vừa đúng một năm thôi. Nhưng những cảm giác sợ hãi, lo lắng ấy vẫn hiện rõ mồn một trong con như ngày nào.
Làm sao con quên được chứ? Đồng hồ báo đã 12h đêm con vẫn không thể nào chợp mắt bởi vì cứ nằm xuống, con lại nhớ về những cảnh tượng trong trận lũ lịch sử năm 2007: mái nhà bị tốc, mọi thứ trong nhà bị cuốn trôi trong tích tắc. Gió vẫn thổi ồ ạt, mưa cứ mặc vô tình trút xuống. Hôm đó con thấy mẹ khóc, có lẽ mẹ khóc vì lo lắng cho tụi con, mẹ sợ cơn lũ sẽ nhấn chìm tụi con mất. Ba mẹ vội vàng đưa tụi con vào nhà thờ, nơi có khu nhà xứ 2 tầng là khu nhà cao nhất và tầng 2 của khu nhà nước chưa dâng tới nơi. Nhìn cảnh tượng vội vàng, khổ cực, ướt đẫm trong mưa đó của ba mẹ nghĩ lại con lại muốn bật khóc.
Những tấm lòng gửi đến miền Trung
Rồi hôm nay đây, ngày 17/10/2010 cảnh tượng ấy lại tiếp diễn lần nữa. Chỉ khác một điều là lũ lớn hơn và con cũng không có ở nhà. Vì thế con càng thấy lo lắng và bồn chồn hơn. Lúc chiều con có gọi về nghe được 10 giây thôi máy bên kia đã mất liên lạc, chỉ vội kịp nghe giọng em gái bảo đang di tán vì nhà mình bị lút (ngập) hết rồi, chỉ thấy nóc nhà lấp ló nữa thôi. Hỏi làm sao con có thể ngủ được đây? Con không biết mình phải làm gì? Đúng rồi! Con sẽ chẳng làm được điều gì cả! Chạy về, bay về để cứu ba mẹ ư? Con biết không thể, con đâu có phép màu. Một cô sinh viên không thể làm gì ngoài việc ngồi khóc thương ba mẹ. Ở Đà nẵng này cũng mưa ba mẹ à! Nhưng chỉ là mưa của mùa mưa. Còn ở mình là cái mưa của lũ có thể nhấn chìm con người và tất cả mọi thứ.
Ra đi con mang theo bao nhiêu hi vọng rằng “Một mai nào đó con có thể học thành tài, trở thành một người giàu có để đưa ba mẹ thoát khỏi miền đất khắc nghiệt ấy ”, nhưng đến bao giờ, bao giờ con mới có thể thực hiện được đây ? Hà Tĩnh bao nhiêu yêu dấu đã nuôi con khôn lớn, con yêu miền đất đó nhưng con cũng sợ nó, sợ những hung thần ngày đêm rình rập, những trận lũ khiến mọi thứ phải điêu tàn, trơ trọi... Khi con ở đây ngày vẫn ba bữa cơm, dù chỉ là bữa ăn đạm bạc thì ít ra cũng có cái để ăn, nhưng ba mẹ các em thì còn cái gì để ăn khi mọi thứ đã bị cuốn trôi theo dòng lũ, chỉ biết ngồi chờ cứu hộ mà bao giờ cứu hộ mới đến kịp.
Ba mẹ ơi! Con thương ba mẹ quá, con nhớ các em con, nhớ dáng hao gầy của mẹ, nhớ ánh mắt thơ thẫn của ba mỗi lần nhìn về con lũ, nó cuốn đi tất cả những gì ba mẹ đã đổ mồ hôi sôi nước mắt để gầy dựng nên. Con biết rằng, những dòng thư con viết đây có lẽ chẳng bao giờ ba mẹ đọc được vì internet hay thư điện tử đối với ba mẹ là một khái niệm xa vời. Nhưng con vẫn viết bởi vì con cảm thấy mình cần phải viết, con tin ba mẹ vẫn cảm nhận được. Con viết lá thư này để muốn nói với ba mẹ rằng “Ba mẹ ơi! Gãy gắng lên và con yêu ba mẹ nhiều lắm !”.